Đạo là vô chính phủ, tự phát, vô nỗ lực. Đạo không biết gì tới kỉ luật. Mọi kỉ luật đều phi tự nhiên - chúng phải vậy. Tự nhiên không cần kỉ luật, tự nó là đủ cho chính nó. Cây và sông và con vật và sao trời - chúng không biết gì tới kỉ luật cả. Kỉ luật là do con người tạo ra, nhân tạo, và bởi vì kỉ luật mà con người trở nên bị chia chẻ. Phần này bắt đầu thao túng phần khác, thế rồi kẽ nứt được tạo ra. Xung đột này tạo ra lẫn lộn: mọi xung đột đều lẫn lộn. Bởi vì xung đột mà hợp nhất không thể xảy ra được: bạn không thể là một, bạn không thể được hợp nhất vào một, do đó mới có lẫn lộn. Và kết quả chung cuộc chỉ có thể là tinh thần phân liệt. Bạn cứ đánh nhau, đánh nhau và đánh nhau.
Đạo là tự phát, nó không phải là kỉ luật, do đó Đạo là tối
thượng trong tôn giáo - không tôn giáo nào chạm tới được đỉnh cao đó. Khoảnh
khắc tôn giáo bắt đầu trở thành kỉ luật, nó đã rơi xuống rất thấp.
Cuộc sống được liên nối rất sâu sắc: bất kì cái gì xảy ra ở
đây sẽ có việc dội lại ở kia. Đạo nói: Đừng bao giờ bó buộc tự nhiên, bằng
không tự nhiên sẽ ném mọi bó buộc trở lại lên bạn, và bạn sẽ bị tiêu diệt.
Thuyết phục đi, yêu đi. Và, như Đạo nói đừng bó buộc tự nhiên bên ngoài, Đạo
nói đừng bó buộc tự nhiên bên trong nữa.
Đạo không có kỉ luật. Nó không tin cậy vào tính cách, nó tin
cậy vào bản thể, vào bản tính của bạn. Và không có nỗ lực, bởi vì mọi nỗ lực sẽ
tạo ra rắc rối. Nỗ lực nghĩa là xung đột, nỗ lực nghĩa là áp đặt cái gì đó, nỗ
lực nghĩa là bạn đang trong cuộc chiến với bản thân bạn. Đạo tin cậy vào vô nỗ
lực.
Jesus nói với đệ tử của ông ấy: Nhìn những bông hoa loa kèn
trên cánh đồng, chúng không làm việc cực nhọc, chúng không lao động. Chúng
không lập kế hoạch cho ngày mai vậy mà chúng cực kì đẹp. Ngay cả Solomon cũng
không đẹp thế khi ông ấy được trang điểm trong mọi bộ quần áo đẹp và kim cương
và đồ trang sức. Cho dù thế ông ấy cũng không đẹp như những bông hoa loa kèn
này trên cánh đồng. Cái gì là bí mật của hoa loa kèn trên cánh đồng? Chúng sống
một cách tự nhiên, chúng nở hoa một cách tự nhiên: không có nỗ lực, 'chúng
không làm việc cực nhọc'.
Là bình thường chính là thông điệp của Đạo, là bình thường
tới mức bạn không có ý tưởng nào để là bất kì cái gì khác, được mãn nguyện thế,
được hài lòng thế.... Ăn, uống, nói, nghe, đi, ngủ, ngồi trong ánh mặt trời hay
dưới trăng. Nhìn cây: những điều nhỏ bé này trở thành siêu phàm khi bạn nhìn
với con mắt mãn nguyện. Khi bạn hạnh phúc, mọi thứ trở nên cực kì hay, mọi thứ
trở nên chói sáng. Điều đó tuỳ vào bạn.
___________________
Phật, Lão Tử là những người vô chính phủ vĩ đại nhất trong
lịch sử nhân loại.
Nhưng con người còn chưa đi tới điểm các chính phủ có thể bị
giải tán. Những người vô chính phủ như Kropotkin đã chống lại chính phủ, luật
pháp. Ông ấy muốn giải tán chúng. Tôi cũng là người vô chính phủ, nhưng theo
cách hoàn toàn đối lập với Kropotkin.
Tôi muốn nâng tâm thức con người tới điểm mà chính phủ trở
thành vô tích sự; toà án thành trống rỗng, không ai bị sát hại, không ai bị
cưỡng hiếp, không ai bị tra tấn hay quấy rối. Bạn có thấy khác biệt không? Nhấn
mạnh của Kropotkin là giải tán các chính phủ. Nhấn mạnh của tôi là nâng cao tâm
thức của con người tới điểm các chính phủ trở thành vô dụng, theo cách riêng
của họ; tới điểm toà án bắt đầu đóng cửa, cảnh sát bắt đầu biến mất bởi vì
không có việc và các quan toà được bảo, "Đi tìm nghề khác đi." Tôi là
người vô chính phủ từ chính chiều hướng khác. Trước hết để mọi người sẵn sàng,
và chính phủ sẽ biến mất theo cách riêng của nó. Tôi không ủng hộ việc phá huỷ
chính phủ; họ đang đáp ứng cho nhu cầu nào đó. Con người vẫn còn man rợ, xấu
tới mức nếu con người không bị ngăn cản bởi bạo lực, toàn thể xã hội sẽ trong
hỗn độn.
Tôi không ủng hộ hỗn độn. Tôi muốn xã hội con người trở
thành một toàn thể hài hoà, một tâm xã bao la khắp thế giới: Mọi người thiền,
mọi người không mặc cảm, mọi người với sự chân thành lớn lao, im lặng; mọi
người hân hoan, nhảy múa, ca hát; mọi người không có ham muốn cạnh tranh với
bất kì ai; mọi người đã vứt bỏ chính ý tưởng họ là đặc biệt và phải chứng minh
điều đó bằng việc trở thành tổng thống Mĩ; mọi người không còn chịu đựng bất kì
phức cảm thấp kém nào, cho nên không ai muốn là cao siêu, không ai ba hoa về vĩ
đại của mình.
Các chính phủ sẽ bay hơi như giọt sương trong mặt trời sáng
sớm. Nhưng điều đó là câu chuyện hoàn toàn khác, cách tiếp cận hoàn toàn khác.
Cho tới khi khoảnh khắc đó tới, chính phủ vẫn được cần tới.
Đó là điều đơn giản. Nếu bạn ốm, thuốc được cần tới. Người
vô chính phủ như Kropotkin muốn phá huỷ thuốc. Tôi muốn bạn mạnh khoẻ để cho
bạn không cần thuốc. Một cách tự động bạn sẽ vứt chúng đi. Bạn sẽ làm gì với
tất cả thuốc này? Chúng hoàn toàn vô dụng, thực tế, còn nguy hiểm; phần lớn
thuốc đều là chất độc. Bạn cứ tích luỹ chúng với mục đích gì? Thấy khác biệt
của nhấn mạnh này.
Tôi không chống lại thuốc; tôi chống lại ốm yếu của con
người, điều làm cho thuốc thành cần thiết. Tôi muốn con người mạnh khoẻ hơn -
điều là có thể với kĩ nghệ gen - con người không có khả năng trở nên ốm bởi vì
chúng ta đã lập trình cho người đó từ chính khi sinh của người đó theo cách
người đó không thể bị ốm, chúng ta đã làm cách bố trí trong thân thể người đó
để tranh đấu chống lại bất kì ốm bệnh nào. Chắc chắn thuốc sẽ biến mất, dược
khoa sẽ biến mất, bác sĩ sẽ biến mất, đại học dược sẽ đóng cửa. Nhưng không
phải bởi vì tôi chống lại họ! Điều đó đơn giản sẽ là hệ quả của nhân loại lành
mạnh.
Tôi muốn một thế giới, một ngôn ngữ, một tính tôn giáo, một
nhân loại - và khi nhân loại thực sự trưởng thành trong tâm thức, thì một chính
phủ.
Chính phủ không phải là cái gì đó để ba hoa. Điều đó là sỉ
nhục. Sự tồn tại của nó nói với bạn rằng bạn vẫn còn man rợ, văn minh còn chưa
xảy ra; bằng không sao bạn cần chính phủ để cai trị bạn?
Nếu mọi tội ác biến mất, nếu tất cả mọi sợ hãi mà người khác
có thể bóc lột bạn, sát hại bạn, mà biến mất, bạn sẽ làm gì với toàn thể bộ máy
quan liêu của chính phủ? Bạn không thể tiếp tục nó được, bởi vì nó là gánh nặng
cho nền kinh tế của quốc gia, gánh nặng lớn, và nó cứ trở nên ngày một lớn hơn.
Hệ thống cấp bậc có khuynh hướng trở nên ngày một lớn hơn bởi một lẽ đơn giản
là mọi người đều không muốn làm việc, mọi người ghét công việc. Cho nên mọi
người cần nhiều trợ giúp hơn; công việc cứ phình to ra.
Trong bất kì văn phòng chính phủ nào, bạn đều có thể thấy
các tập hồ sơ chồng chất trên bàn. Chừng nào bạn còn chưa có khả năng hối lộ ai
đó, hồ sơ của bạn có thể vẫn cứ ở đâu đó trong cái chồng khổng lồ; nó sẽ chẳng
bao giờ lên tới đỉnh. Và các công chức tận hưởng nhiều hồ sơ ở đó; điều đó làm
cho họ thành quan trọng, đặc biệt. Họ có quyền trên nhiều người thế; trong tâm
trí họ, tất cả những hồ sơ này đều chứa quyền lực của họ với mọi người.
Tôi là người vô chính phủ thuộc phạm trù hoàn toàn khác với
những người đã tồn tại trước đây trên trái đất. Tôi là một loại trong bản thân
tôi, bởi vì cách tiếp cận của tôi là khác triệt để. Tôi không chống lại chính
phủ, tôi chống lại nhu cầu về chính phủ. Tôi không chống toà án, tôi chống lại
nhu cầu về toà án.
Một ngày nào đó, lúc nào đó, tôi thấy khả năng là con người
sẽ có khả năng sống không có kiểm soát nào - tôn giáo hay chính trị - bởi vì
người đó sẽ là kỉ luật lên chính mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét