Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016

Osho nói về Ma Túy, LSD và Chủ nghĩa vô Chính Phủ (p3)

LSD hoặc bất kỳ chất hóa học nào cũng không là gì mà chỉ là sự trợ giúp tạo ra tâm trí phóng chiếu hơn. Tất cả các rào cản, mọi rào cản thông thường phải bị quẳng đi. Lý trí bị quẳng đi, tâm trí tỉnh táo bị quẳng đi; bạn tuyệt đối bị lưu giữ trong vô thức. Nhưng vô thức, tự nó sẽ không mang bạn tới samadhi thông qua việc sử dụng LSD; một trải nghiệm giống như thế này là có thể chỉ nếu vô thức đã được nuôi dưỡng bởi những định kiến cụ thể: những màu sắc, những trải nghiệm đặc biệt, cái này cái kia. Mọi thứ trong vô thức đều có thể được phóng chiếu, nhưng nếu bạn không biết trước bất kỳ điều gì về kundalini hoặc samadhi thì lại có thể cảm nhận chúng thông qua LSD.
Con người đang chịu đựng nỗi ám ảnh sẽ phóng chiếu nỗi ám ảnh của mình; con người kìm nén nỗi sợ hãi của mình về một cái gì đó sẽ cảm nhận rằng chính điều đó sẽ xuất hiện. Cho nên LSD sẽ mang đến những trải nghiệm khác nhau đối với những con người khác nhau. Nó chỉ có thể giúp bạn phóng chiếu những gì đã thực sự bên trong tâm trí vô thức của bạn ở dạng hạt mầm. Nếu đó là tình yêu thì tình yêu sẽ được phóng chiếu; nếu đó là ghét thì ghét sẽ được phóng chiếu. LSD là một loại thuốc gây nghiện trải rộng tâm trí - bất kỳ điều gì bên trong bạn ở dạng hạt mầm thì cũng nở ra thành cây.
Bạn có thể cảm nhận kundalini, bạn có thể cảm nhận các luân xa, bạn có thể cảm nhận sự hòa hợp hay là một với toàn bộ, chỉ bởi vì những hạt mầm này đã ở trong tâm trí vô thức của bạn. Nếu chúng không có đó thì LSD hẳn đã không phóng chiếu những điều này.
Đây không phải là trải nghiệm xác thực về samadhi. Samadhi này xuất hiện từ niềm khát khao vô thức của bạn. LSD có thể có ích cho bất kỳ điều gì là vô thức, và được nhận ra bởi thể xác. Cho nên, những gì bạn đã trải nghiệm lại là một cái gì đó mà bạn đã muốn nhận ra, nó đã được phóng chiếu lên bức màn siêu linh. Đó không phải là một sự khám phá tâm linh, không phải là samadhi, nó không xác thực. Nó không là gì mà chỉ là một giấc mơ; đó chỉ là một hiện tượng mơ.
Bạn mơ trong đêm bởi vì những rào cản của tâm trí tỉnh táo đã bị quẳng đi. Những gì bị kìm nén trong tâm trí bạn, những gì được ước mong, khao khát lại bắt đầu có hình dạng; bạn bắt đầu tưởng tượng về nó. Nhưng trong khi bạn mơ bạn không bao giờ biết rằng đó là giấc mơ. Nó giống như thật, nó quá đích thực đến mức bạn chưa bao giờ hình dung rằng nó chỉ là giấc mơ.
LSD là phương pháp hóa học của mơ; nó không phải là phương pháp tự nhiên. Thông qua LSD bạn có thể nhìn thấy nhiều điều mà bạn chưa bao giờ biết, chứng thực những điều mà bạn chưa bao giờ chứng thực. Nhưng tất cả những sự chứng thực này chỉ là những chứng thực bên ngoài; chúng không thật. Chúng đẹp tuyệt, chúng có vẻ duyên dáng, giống như một giấc mơ đẹp.
Nhưng LSD cũng có thể phóng chiếu ác mộng. Nó phụ thuộc vào bạn mà không phụ thuộc vào LSD. Nếu tâm trí bạn bị hành hạ, bị phân chia, và nhiều hình ảnh bên ngoài bị kìm nén bên trong nó, đó là những gì sẽ được phóng chiếu. Có những người đã nhìn thấy địa ngục trên hành trình của LSD, có những người đã nhìn thấy ma quỷ. Điều đó phụ thuộc vào con người. Tất cả những điều mà hóa chất có thể thực hiện là phóng chiếu bất kỳ điều gì có đó.
Đừng nhầm lẫn giữa những trải nghiệm của bạn về samadhi thông qua LSD. Và đừng bám vào những trải nghiệm như vậy, chúng sẽ là một trở ngại đối với thiền. Bạn đã cảm nhận quá nhiều thông qua những giấc mơ LSD đến mức khi bạn vào trạng thái thiền thực sự, dường như nó sẽ mờ nhạt nếu đem so sánh. Trải nghiệm về thiền không quá sống động, bạn sẽ không cảm nhận sự bùng nổ bất thần của năng lượng. Thế rồi điều này sẽ tạo ra trạng thái chán nản bởi vì bạn sẽ cảm thấy một cái gì đó bị mất - bạn đã biết một cái gì đó và nó không xuất hiện với bạn thông qua thiền. Thế rồi tâm trí sẽ nói, “LSD tốt hơn”. Và nếu bạn tiếp tục dùng LSD, tâm trí bạn sẽ trở nên ít thiền định hơn, thiền và những trải nghiệm về nó sẽ trở nên ngày càng mờ nhạt hơn.
Cho nên đừng dùng LSD nữa. Có thể nó đã như một thử nghiệm, nhưng nó đã tạo ra sự ảnh hưởng lên tâm trí bạn. Sự ảnh hưởng này là nguy hại bởi vì bạn sẽ luôn so sánh: với bạn thiền thực sự có vẻ như không thật bởi vì cái không thật biểu hiện với bạn như là điều đích thực.
Thế thì sự so sánh của bạn không bao giờ có thể là chính xác, bởi vì bạn không thể nhớ chính xác những gì bạn đã nhìn thấy trong hành trình LSD của mình, khi bạn ra khỏi hành trình đó bạn không thể nhớ chính xác giấc mơ, khi mà bạn đã thức giấc. Bây giờ bạn lại sẽ tưởng tượng giấc mơ - bạn bổ sung vào nó rất nhiều. Tương tự như vậy, khi bạn không còn chịu ảnh hưởng của LSD nữa, bạn không thể nhớ nó chính xác vốn như nó là vậy; sẽ chỉ có một cảm giác mờ nhạt về sự vui sướng. Bây giờ bạn sẽ tưởng tượng lại toàn bộ trải nghiệm, nhưng điều này sẽ không chính xác như trải nghiệm bạn đã có. Không bao giờ có thể là như vậy. Bạn có cảm giác rằng bạn đã nhìn thấy một cái gì đó, rằng bạn đã biết một cái gì đó. Cảm giác đó là ảo giác.
Niềm vui sướng nào đó có thể được tiết lộ với bạn thông qua việc sử dụng chất gây nghiện. Vì chất gây nghiện mà bạn hoàn toàn thư giãn; những căng thẳng của bạn ở thời điểm đó bị quẳng đi. Không phải là chúng không tồn tại nữa - chúng đang chờ để quay lại với bạn - nhưng chúng không được chú ý cho nên bạn hoàn toàn thư giãn. Sự biểu hiện của niềm vui sướng khi bạn tuyệt đối không căng thẳng là quá tuyệt vời, và sau đó bạn sẽ tiếp tục trải nghiệm cảm giác vui sướng như là một vết tích. Trong niềm vui sướng này, bạn sẽ lại tưởng tượng những gì bạn đã nhìn thấy, những gì bạn đã biết, nhưng bây giờ chín mươi phần trăm là tưởng tượng.
Với bạn khoảng cách giữa trải nghiệm và ký ức càng lớn hơn thì nhìn nó càng đẹp hơn, vui sướng hơn. Nó sẽ trở thành kỷ niệm yêu dấu. Bây giờ mỗi khi bạn thiền nó sẽ là một cái gì đó mờ nhạt khi so sánh, bởi vì thiền là thực chứ không phải là một giấc mơ. Nó tiến bộ từng bước một chứ không phải quá đột ngột. Nó sẽ không bao giờ xảy ra một cách bất thần. Nếu bạn so sánh thì sự tiến bộ sẽ rất chậm rãi.
Thời gian tồn tại trong thế giới thực, nhưng trong những trải nghiệm LSD hoặc trong những giấc mơ thông thường, thời gian không tồn tại như nó tồn tại trong lúc chúng ta thức tỉnh. Ở một thời điểm bạn có thể mơ giấc mơ mà phải nhiều năm nó mới xuất hiện trong thực tại. Và nó xuất hiện quá bất ngờ đến mức nó tràn ngập bạn; nó phá tan toàn bộ ký ức của bạn. Trong một khoảnh khắc, toàn bộ những căng thẳng không còn tồn tại. Bạn thư giãn và cảm nhận được một sự hòa hợp vũ trụ. Những rào cản không còn nữa: bạn không tồn tại như là “Ta”; bạn và thế giới trở thành một. Điều này quá bất ngờ và phúc lạc đến nỗi mỗi khi bạn so sánh ký ức yêu dấu về nó với thực tại thì bạn lại sẽ tiếp tục bổ sung. Ký ức sẽ trở nên ngày càng đẹp và thực tại sẽ trở nên ngày càng mờ nhạt.
Đừng so sánh thiền với những gì xuất hiện bởi LSD. Đầu tiên, bạn không thể so sánh bởi vì chúng là hai trạng thái khác nhau của tâm trí, và ký ức mờ nhạt của một trạng thái không thể được mang tới trạng thái khác. Thứ hai, khi bạn so sánh những gì xảy ra trong dĩ vãng, đó vẫn là tâm trí vô thức mà nó đã phóng chiếu những trải nghiệm đó, lại đang thực hiện việc so sánh. Bạn là người đã dùng LSD và bạn cũng là người đang thiền: trong cả hai trường hợp đều có những hạt mầm vô thức.
Điều khác cần phải nhớ là, không có bất kỳ khái niệm nào, công thức nào về thiền đã được hình thành, và đừng nghĩ kết quả của nó là vậy. Vào thiền là vào vùng biển chưa có trên bản đồ: bạn không thể biết trước những gì sẽ xảy ra. Nếu bạn đã biết những gì sẽ xảy ra thì nó sẽ bắt đầu xảy ra, nhưng đó sẽ chỉ là một sự phóng chiếu. Bạn có thể phóng chiếu bởi LSD và bạn có thể phóng chiếu trong thiền bởi vì chính vô thức là sự phóng chiếu.
Tất cả kiến thức của bạn về kundalini, tất cả kiến thức của bạn về các luân xa, tất cả kiến thức mà bạn có để biết phải bị quẳng đi, bởi vì ngay cả khi không có sự trợ giúp của hóa chất thì tâm trí bình thường của bạn cũng có thể phóng chiếu những vấn đề đó. Khi bạn đang thiền bạn có thể phóng chiếu điều mà bạn có thể phóng chiếu bởi LSD. Quá trình sẽ chậm hơn bởi vì không có sự trợ giúp của hóa chất, nhưng hiện tượng là như nhau.
Tôi đang không nói rằng không có những thứ như kundalini hay luân xa. Tôi đang nói rằng không có trải nghiệm nào xuất hiện; có những trải nghiệm nhưng trước đó bạn không biết chúng, nếu không bạn sẽ phóng chiếu chúng. Bạn phải tuyệt đối không biết, bạn phải vô minh: đó là điều kiện cơ bản để tiến lên phía trước. Mỗi một điều phải được biết và phải được trải nghiệm trực tiếp; không được coi là điều hiển nhiên. Thông tin không nên bị nhầm với kiến thức.
Cho nên hãy vứt bỏ mọi thông tin. Dừng lại để biết nhiều điều và vẫn tiếp tục như không có gì, như không biết gì. Bạn không biết, cho nên mọi thứ đều sẽ là sự ngạc nhiên. Mọi thứ phải là một sự ngạc nhiên. Nếu đó không phải là một sự ngạc nhiên, nếu bạn nói, “Đúng, tôi đã biết điều này trước đó, nó đã xuất hiện trước đó”, thì bạn đã không di chuyển vào vùng chưa biết, bạn chưa vào thiền.
Có một khả năng lớn về tự-ảo giác. Tâm trí là dối trá và tâm trí vô thức liên tục chơi những trò mánh khóe. Và sự dối trá là có thể không chỉ bởi LSD mà ngay cả với thiền bình thường, bởi vì tâm trí vô thức là như nhau. Nếu bạn muốn vào thiền, bạn phải thay đổi sự vô thức. Nó phải trở nên trống rỗng; nó không được là vô thức “biết”. Nó phải cởi mở, mẫn cảm, sẵn sàng đối mặt với điều chưa biết, bởi vì thiền có nghĩa là vào vùng chưa biết.
Trước khi thiền có thể xuất hiện, đầu tiên bạn cần phải trải qua sự thanh lọc, sự làm sạch: bạn cần phải được đại tu lại hoàn toàn. Vô thức không được là gánh nặng, phải không có những hạt mầm. Sabeej samadhi là samadhi với hạt mầm. Samadhi với hạt mầm có nghĩa samadhi với mọi sự phóng chiếu của bạn. Nó không bao giờ là samadhi cả; đó chỉ là cái tên.
Có biệt ngữ khác: Nirbeej samadhi, samadhi không hạt mầm. Chỉ có samadhi không hạt mầm là đích thực bởi vì không có gì được phóng chiếu. Bạn đang không phóng chiếu; một cái gì đó đến với bạn, bạn đã đối mặt với một cái gì đó. Bạn tình cờ biết một cái gì đó hoàn toàn mới, hoàn toàn trẻ trung, tuyệt đối chưa biết trước đó. Thậm chí nó không được tưởng tượng, bởi vì bất kỳ điều gì bạn có thể tưởng tượng thì bạn cũng có thể phóng chiếu.
Kiến thức là rào cản đối với samadhi, cho nên người nà mà “biết’ thì không bao giờ có thể đạt tới samadhi. Bạn vào thiền với điều kiện không có gánh nặng của kiến thức. Bạn có thể đạt tới ô cửa của samadhi chỉ nếu bạn hoàn toàn tay không, trần trụi, trống rỗng. Chỉ khi đó thì điều đích thực mới xuất hiện; nếu không, bạn sẽ thiền với tất cả sự phóng chiếu của bạn.
Bạn đã được phóng chiếu trong thiền và bạn đã được phóng chiếu bởi những trải nghiệm LSD của bạn; cả hai đều là sự phóng chiếu. Bạn phải tự dỡ bỏ gánh nặng. Hãy hiểu thấu đáo điều đó; quên tất cả những điều bạn đã biết; đừng hình dung samadhi bằng bất kỳ cách nào khác. Đừng có bất kỳ định kiến nào, đừng khái niệm hóa. Hãy di chuyển hồn nhiên như đứa trẻ vào vùng chưa biết, nơi mà ngôn ngữ chưa được biết đến, nơi mà bạn không quen với bất kỳ điều gì, nơi mà mọi thứ đều mới, và trong tay bạn không có quyển sách hướng dẫn nào. Chỉ bằng cách này, nhiều điều sẽ bắt đầu xuất hiện, và chúng là đích thực.
Nếu không sẽ mất nhiều thời gian trước khi một cái gì đó đích thực xảy ra với bạn trong thiền. Bạn sẽ hoàn toàn bỏ qua thực tại và những sự phóng chiếu sẽ vẫn tiếp tục. Vậy thì LSD sẽ mạnh mẽ hơn, sống động hơn, và thiền sẽ mờ nhạt hơn nếu so sánh. Nhưng nếu bạn tự dỡ bỏ gánh nặng kiến thức của mình, nếu bạn quên những cái tên như - kundalini, luân xa, mọi thứ - nếu bạn để tất cả những điều đó ở bên ngoài và tiến lên phía trước như đứa trẻ, vậy thì thiền sẽ xuất hiện. Nếu không thì thiền cũng sẽ là sự tưởng tượng, là giấc mơ.
Sự khác biệt là rất tinh tế. Rất khó để biết sự khác biệt là gì. Một điều về nó cần phải được hiểu: nếu nhiều điều đang xuất hiện theo kiến thức của bạn, theo những gì bạn nghĩ nên xuất hiện, thì bạn không được coi chúng là nghiêm trọng. Chúng không bao giờ có thể xuất hiện theo kiến thức của bạn. Chúng xuất hiện quá khác nhau đối với mỗi cá nhân đến mức không kinh sách nào, không vị guru nào có thể nói chính xác điều gì sẽ xuất hiện. Mọi thứ đã được nói chỉ là sự khái quát hóa; nó không xuất hiện với ai theo cách chính xác như vậy. Trải nghiệm của bảy luân xa hay đường dẫn của kudalaini là quá khác biệt đối với mỗi cá nhân tới mức nếu nhiều điều đang xuất hiện theo một khuôn mẫu thì bạn không được coi chúng là nghiêm trọng; bạn đang tưởng tượng chúng. Nhiều điều sẽ khác đối với bạn; chúng sẽ không bao giờ giống đối với bất kỳ ai khác. Hiện tượng là cá nhân và không có những sự khái niệm hóa.
Trải nghiệm của mọi người là khác nhau, không thể so sánh. Mọi câu nói về những điều này chỉ là một sự khái quát hóa. Những sự khái quát hóa không bao giờ xuất hiện. Ví dụ, có hai mươi người ở đây. Chúng ta có thể tính toán số tuổi trung bình của mọi người ở đây, nhưng có thể không ai có số tuổi chính xác như vậy. Sự trung bình là hoang đường; đó là một sự khái quát hóa. Chúng ta có thể xác định chiều cao trung bình của mọi người ở đây, nhưng không ai sẽ tương ứng chính xác với chiều cao đó. Chúng ta có thể tính toán kiến thức trung bình, nhưng không ai có thể sở hữu nó.
Tất cả mọi sự khái quát hóa là hoang đường. Chúng giúp trình bày rõ ràng mọi thứ, nhưng chúng không giúp dẫn bạn tới chính thực tại của cuộc sống. Chúng giúp bạn tạo ra những hệ thống, chúng giúp bạn tạo ra những kinh sách, chúng giúp bạn tạo ra những bản đồ, nhưng bạn sẽ không nên lẫn lộn giữa bản đồ với chính đất nước đó. Có thể bạn đã nhìn thấy bản đồ Ấn Độ, nhưng không nơi đâu ở Ấn Độ bạn sẽ tìm ra những gì bạn đã nhìn thấy trên bản đồ. Khi bạn vào Ấn Độ, có vẻ bạn chưa bao giờ đối mặt với bản đồ; nó chỉ là sự khái quát hóa. Nó giúp bạn hình thành ý tưởng về Ấn Độ, nhưng nó chưa bao giờ giúp bạn trải nghiệm chính đất nước đó. Đúng hơn là, nó trở thành sự cản trở. Kinh nghiệm ẩn dấu bên trong công thức, trong ý tưởng hình thành trước.
Kiến thức có thể được thu thập và bạn không biết rằng kiến thức là mối nguy. Nếu kiến thức liên quan đến thông tin bên ngoài thì không sao, không có gì khác biệt; nhưng nếu nó liên quan tới những trải nghiệm nội tại thì lại có nhiều khác biệt - bởi vì tâm trí phóng chiếu.
Hãy bắt đầu thiền cứ như bạn chưa bao giờ nghe bất kỳ điều gì về kundalini và luân xa. Hãy vào thiền mà không mang theo thông tin này. Khi bạn vào thiền, bạn không được nghĩ rằng bạn biết bất kỳ điều gì, hãy biến điều đó thành điều kiện đầu tiên. Bạn chỉ sẵn sàng, cởi mở với bất kỳ điều gì xuất hiện. Không có gì để mong đợi, không có gì so sánh với trải nghiệm của bạn.
Đầu tiên, những ý tưởng hình thành trước của bạn phải biến đi. Bạn không được bám vào chúng. Nếu bạn không bám vào chúng thì chúng sẽ biến đi, chúng sẽ chết. Hạt mầm sẽ cháy rụi và chết. Nhưng nếu bạn bám vào nó thì nó sẽ có vẻ giống như kiến thức, có vẻ như nó sẽ giống như một sự trợ giúp, một sự hướng dẫn. Đừng bám vào kiến thức của bạn, nó sẽ không giữ mãi sống động trong bạn. Thế rồi nó sẽ không tự phóng chiếu.
Thứ hai, hãy quên những trải nghiệm LSD cứ như chúng là những giấc mơ; nếu không chúng sẽ liên tục xuất hiện giữa bạn và thiền của bạn, và sự so sánh sẽ vẫn diễn ra. Sự so sánh đó sẽ là tự sát. Nếu bạn tiếp tục so sánh thì thiền sẽ dừng và bạn sẽ càng tự nguyện sử dụng LSD hơn. Nhưng sự trợ giúp hóa chất chỉ có thể tạo ra hiện tượng siêu linh, nó không bao giờ có thể là sự thực chứng thực sự. Sự thực chứng không phải là một cái gì đó đã xuất hiện với bạn, nó là một cái gì đó mà bạn đã xuất hiện với nó. Không phải là một cái gì đó đã thấm vào bạn, đó là một cái gì đó để chính bạn nhảy vào.

Thứ Ba, 1 tháng 3, 2016

Osho nói về Ma Túy, LSD và Chủ nghĩa vô Chính Phủ (p2)

Tốt nhất bạn đừng bao giờ dùng ma túy vì đôi khi nó cũng có thể cho bạn một vài trải nghiệm mới mẻ nào đó nhưng nó rất nguy hiểm. Khi những trải nghiệm đó đã qua đi, bạn khó có thể tìm lại được chúng mà không dùng ma túy. Vấn đề ở đây không phải là kinh qua một trải nghiệm nào đó; vấn đề ở đây là sự phát triển.


Bạn có thể có được một vài trải nghiệm nào đó qua việc dùng ma túy nhưng bạn vẫn không phát triển. Trải nghiệm đó tìm đến bạn chứ không phải bạn tìm đến nó. Khi bạn dùng ma túy thì bạn có thể nhìn thấy được dãy núi Himalaya tuyệt vời. Ma túy đã làm cho con đường đến dãy Himalaya ngắn lại đến độ bất ngờ. Nhưng rồi khi trải nghiệm này qua đi thì bạn vẫn cứ là bạn, bạn chẳng hề phát triển được gì cả. Bạn phải thực sự tham gia cuộc hành trình dài tìm đến dãy Himalaya, chỉ qua cuộc hành trình dài này bạn mới có thể thực sự phát triển. Xin hãy nhớ cho rằng tôi không đề cao trải nghiệm, tôi chỉ luôn đề cao sự phát triển. (Osho) 

Tất cả những chất gây say - lsd, marijuana, mescaline, gai dầu, thuốc phiện, hashish, cồn - tất cả chúng đều ngắt con người ra khỏi thể vật lí và chuyển người đó vào thể mơ của mình. Đây là toàn thể mục đích của chúng. Bạn đã bao giờ thấy người nào dưới ảnh hưởng của thuốc gai dầu chưa? Người đó lảo đảo khi người đó bước đi, người đó muốn đặt chân mình vào chỗ này những chân lại tiếp đất ở chỗ nào đó khác. Mặc dầu người đó có thể muốn đặt chân mình xuống chỗ này, người đó cũng có thể cảm thấy rằng nó không xảy ra theo cách đó. Thực tế, người đó không trong thể vật lí của mình. Người say, người hoàn toàn không vững chãi khi bước đi thì đang bước qua quyền năng của thể khác; thể vật lí bị kéo lê theo và người đó đang bước đi từ thể tinh tế của mình. Nhưng người đó cũng có cảm giác nào đó về thể vật lí của mình, bởi vì nếu bạn đánh người đó bằng gậy người đó sẽ cảm thấy đau, mặc dầu điều đó sẽ không đau nhiều như nếu người đó ở trong thể vật lí của mình.

Bạn đang sống trong trạng thái say mèm. Bạn không cần rượu - rượu đang tuần hoàn trong máu bạn rồi. Ban không cần marijuana, LSD, mescaline, không - bạn đã bị nhồi đầy bằng nó rồi. Bạn được sinh ra vô ý thức! Nhưng bởi vì mọi người khác đều giống bạn, bạn chưa bao giờ nhận biết về điều đó.

Và trong những trạng thái vô ý thức này, do hoá chất tạo ra, bạn có thể tin rằng bạn đang có hạnh phúc nào đó, bạn có thể tưởng tượng; điều đó tất cả phụ thuộc vào sự tưởng tượng của bạn. Nhiều người đã thực nghiệm với LSD - cảm giác phiêu diêu bay bổng nhất có được từ trước cho tới nay. Và kết quả của nhiều thực nghiệm là ở chỗ người đang hi vọng rằng họ sẽ đạt tới phúc lạc lớn lao đi tới báo cáo họ đã đạt tới thiên đường và họ thấy các thiên thần và ánh sáng và mầu sắc và những kinh nghiệm mang tính thơ ca tuyệt vời. Và những người đi vào thực nghiệm với ý tưởng rằng điều này là sai, rằng điều này không thể cho phúc lạc được, rằng điều này nhất định cho khổ sở, thì quay lại báo cáo rằng họ đã ở trong địa ngục và họ đã khổ quá chừng - họ đã chịu ngọn lửa địa ngục.

Ở phương Tây bây giờ không thể nào ngăn cản được mọi người khỏi ma tuý. Mọi người đang đi ra ngoài dục - không hướng tới tình yêu, không hướng tới từ bi - bởi vì việc đi ra ngoài đó vẫn là ở bên trong; mọi người đang đi ra ngoài dục theo cách phủ định - dục trở thành ngớ ngẩn. Họ bị kết thúc với nó.

Trong các thời đại quá khứ mọi người sống rất nhiều trong tình yêu lãng mạn bởi vì dục đã không dễ dàng thế. Nó đã rất khó, xã hội đã tạo ra nhiều chướng ngại thế. Dục đã khó tới mức mọi người phải kìm nén nó. Năng lượng bị kìm nén đó sẽ bắt đầu đi vào đầu họ - sẽ trở thành thơ ca, tranh vẽ và tiểu thuyết lãng mạn, và họ sẽ có những giấc mơ, giấc mơ đẹp.

Bây giờ điều đó đã biến mất, đặc biệt là ở phương Tây. Ở phương Đông nó vẫn có đó. Ở phương Tây nó đã biến mất bởi vì dục đã trở thành sẵn có. Nhờ Freud đã có một cuộc cách mạng vĩ đại ở phương Tây. Cuộc cách mạng này đã vứt bỏ tất cả những rào chắn và cấm đoán và kìm nén đó lên năng lượng dục. Bây giờ dục dễ dàng có sẵn, không có vấn đề về nó.
Nó sẵn có nhiều thế, nhiều hơn bạn cần - điều đó đã tạo ra vấn đề. Tình yêu lãng mạn đã biến mất. Bây giờ ở phương Tây thơ lãng mạn không được viết ra. Ai sẽ viết thơ lãng mạn? Dục dễ dàng có sẵn đó trên thị trường, ai sẽ nghĩ về nó? Không có nhu cầu nghĩ về nó.

Và bây giờ họ đang tìm kiếm cái gì dó khác. Đó là lí do tại sao ma tuý đã trở thành quan trọng thế. Dục đã bị kết thúc - cái đó đã là ma tuý cổ nhất rồi, LSD tự nhiên. Bây giờ nó đã bị kết thúc, và mọi người không biết bây giờ phải làm gì. Ma tuý tự nhiên không còn hấp dẫn nữa, họ đã có đủ nó rồi. Cho nên hoá chất, LSD, marijuana, psilocybin và những thứ khác đang trở nên quan trọng hơn.

Chừng nào dục còn chưa bắt đầu trở nên sâu sắc hơn và được biến đổi thành tình yêu, thì không có cách nào: mọi người sẽ phải đi tới ma tuý, một cách bất lực. Cho dù họ ngần ngại họ vẫn sẽ phải đi, bởi vì ma tuý cũ về dục đã bị kết thúc. Nó không bị kết thúc bởi vì nó vô tích sự, nó bị kết thúc bởi vì mọi người đã sống chỉ ở mức độ bề ngoài. Họ chưa bao giờ thấm vào trong bí ẩn của nó.

Lí do thật rõ ràng: bất kì cái gì bạn tưởng tượng đều bắt đầu có vẻ thật dưới tác dụng của LSD. Nếu bạn chống lại nó, nếu bạn tin rằng nó là ác, bạn sẽ bắt gặp quỉ. Nó đơn giản khuếch đại tưởng tượng của bạn, dù tưởng tượng là bất kì cái gì. Nếu nó là đen tối, thế thì bạn rơi vào lỗ đen.

Nếu nó là đẹp thế thì, giống như Aldous Huxley, bởi vì ông ấy tin rằng LSD là khám phá tôn giáo mới nhất, rằng LSD có thể đưa mọi người tới cực lạc, tới samadhi.... Điều Buddha đã đạt tới sau sáu năm và Mahavira đạt tới sau mười hai năm, và Kabir và Nanak vân vân, sau nhiều năm vật lộn với vô ý thức để trở nên có ý thức, có thể được đạt tới qua LSD rất dễ dàng – chỉ phải dùng một lượng LSD rất nhỏ thôi.

Ông ấy đã tin rằng chẳng chóng thì chầy chúng ta sẽ tinh luyện LSD ngày một nhiều hơn và chúng ta sẽ tạo ra trạng thái phiêu diêu tối thượng mà ông ấy gọi là soma, trong việc nhớ lại Vedas cổ - bởi vì trong Vedas người ta nói rằng các nhà tiên tri hay uống nước cam lồ nào đó có tên là soma raso, và nước cam lồ đó bắc cầu cho họ tới Thượng đế. Huxley nói trong tương lai sự phiêu diêu tối thượng sẽ là soma. Bạn có thể tự tiêm nó vào thân thể mình và bạn sẽ được mang tới thiên đường.

Bây giờ tất cả những điều này là cực kì ngu xuẩn! Điều này tất cả đều vô nghĩa. Nhưng Huxley là con người chân thành. Điều ông ấy nói là không giả dối; ông ấy đã kinh nghiệm nó qua LSD, bởi vì ông ấy đã tin vào nó. Chính niềm tin của ông ấy được phóng chiếu lên, chính tưởng tượng của ông ấy được khuếch đại lên.

Một người khác có cùng sự thành thực đó, Rahner, người chống lại LSD và chống lại mọi trò ảo giác, đã đi tới với báo cáo đối lập: rằng LSD đưa bạn tới địa ngục, rằng nó tống bạn vào ngọn lửa địa ngục, rằng nó tạo ra những tra tấn tới mức bạn không thể tưởng tượng nổi – ngay cả Adolf Hitler cũng không thể mơ được về chúng. Và ông ấy cũng thành thực. Cả hai đều đúng bởi vì cả hai đều bị tâm trí riêng của mình lừa dối.

Con người đã vô ý thức rồi; bây giờ những người này lại đang cố gắng làm cho mình thậm chí còn vô ý thức hơn, cứ dường như ngần ấy vô ý thức vẫn còn chưa đủ!

Vidya này, khi có liên quan tới chư phật, khi có liên quan tới tôi, tâm thức không thể nào được đạt tới bằng bất kì hoá chất nào. Vô ý thức có thể được hoá chất tạo ta, bởi vì vô ý thức là hiện tượng rất thô, thấp hơn. Ý thức là đỉnh cao nhất của sự trưởng thành, của việc mở ra, của việc đi về nhà; điều đó không thể có được qua hoá chất. Nó là có thể chỉ nếu bạn cứ mài sắc thêm thông minh của mình; nếu bạn cứ làm việc trên linh hồn chứng kiến của mình; nếu bạn ngày càng trở thành nhân chứng cho tất cả những điều bạn làm, cho tất cả những điều bạn nghĩ, cho tất cả những điều bạn cảm. Nếu bạn khổ - như mọi người đều khổ - thế thì hãy nhớ, điều đó đơn giản chỉ ra bạn vô ý thức.

Điều thỉnh thoảng xảy ra dưới ma tuý là giác quan của bạn trở nên nhạy cảm tới mức bạn không thể tin được vào nó. Khi Aldous Huxley dùng LSD lần đầu tiên, ông ấy ngồi trước chiếc ghế và đột nhiên ghế trở nên chói sáng, đa mầu, cứ dường như nó là cầu vồng. Ông ấy không thể tin được vào mắt mình... chiếc ghế thường.... Và ông ấy đã nhìn chiếc ghế đó trong nhiều năm nó bao giờ cũng trong nghiên cứu của ông ấy - nhưng chưa bao giờ có bất kì mầu sắc nào trong nó, chưa bao giờ sống động. Bây giờ đột nhiên nó có cuộc sống của riêng nó, nhiều mầu sắc, và đẹp thế. Ông ấy tới và chạm vào nó và ông ấy lại không thể nào tin được vì đường viền của nó đơn giản lạ thường. Ông ấy muốn ôm choàng lấy ghế và hát bài ca cho nó, nhảy múa điệu vũ cho nó. Chiếc ghế thường có thể trở thành phi thường.

Với hoạ sĩ điều đó bao giờ cũng như vậy. Bạn có thể đã thấy bức tranh vĩ đại của Vincent van Gogh, Chiếc ghế. Bình thường bạn sẽ nghĩ 'Sao hoạ sĩ phải nghĩ tới vẽ chiếc ghế, ghế thường?' Nhưng với van Gogh chiếc ghế đó không thường. Điều đã xảy ra cho Aldous Huxley dưới tác động của ma tuý là rất tự nhiên cho van Gogh. Mắt ông ấy rất nhạy cảm, ông ấy có thể nhìn thấu suốt: không còn màn ảnh nữa - không cái gì chắn đường. Nhạy cảm của ông ấy là rất rõ ràng.

Bạn sẽ sống nữa, bạn sẽ yêu nữa, bạn sẽ ăn với hương vị. Khi bạn chạm vào một thứ bạn sẽ biết đường viền. Khi bạn nghe bài ca nó sẽ đi tới chính trái tim bạn. Thân thể bạn sẽ không quấy rối nó; thân thể bạn sẽ chỉ là lối chuyển, cực kì nhạy cảm: nó sẽ đơn giản thấm đẫm điều đó và đem điều đó tới trái tim bạn. Và toàn thể cuộc sống sẽ lấy sự chói sáng khác - nó sẽ trở thành đầy mầu sắc, phiêu diêu.

Bản ngã là ma tuý lớn nhất. LSD không là gì, cần sa không là gì, rượu cồn không là gì. Bản ngã giữ bạn bị ru ngủ thế, buồn ngủ thế, vô ý thức thế. Một khi thân thể đạt tới nhạy cảm, bạn sẽ thấy vui vẻ qua thân thể, vui vẻ lớn lao. Những điều nhỏ bé trở thành vui thích thế. Chỉ tắm và nó trở thành vui thích tới mức bạn sẽ cảm thấy biết ơn lớn lao hướng tới Thượng đế - chỉ tắm thôi. Nước rơi lên người bạn, cái mát lạnh của nó, cái tươi tắn tới trong bạn...

Bạn sẽ mất hút trong cái đẹp của nó. Những điều nhỏ bé: ăn, nói chuyện với bạn, cầm tay bạn, nhìn lên trời hay nhìn vào cây cối, chỉ bơi trong sông, hay nằm dài trên cát chỉ tắm nắng, và mọi thứ trở thành vui vẻ thế. Toàn thể cuộc sống lấy mầu sắc mới của hân hoan. Bạn sẽ có khả năng nhảy múa và ca hát nếu thân thể được phục sinh.

_____________


Người Hindu đã làm ra ma tuý trong hàng nghìn năm. Ở phương Tây chứng mất trí dùng ma tuý là rất mới, ở Ấn Độ nó là rất cổ đại.

Qua hoá chất, bạn có thể có thoáng nhìn nào đó, nhưng điều đó gần như là bạo hành, gần như là cưỡng hiếp Thượng đế - bởi vì bạn không trưởng thành trong thoáng nhìn đó, thay vì thế, bạn đang ép buộc thoáng nhìn lên bản thân bạn. Bạn có thể dùng LSD, hay cần sa, hay cái gì đó khác: bạn đang ép buộc hệ thống hoá chất của bạn. Nếu hệ thống hoá chất bị ép buộc quá nhiều, trong vài khoảnh khắc nó trở nên bị lỏng ra khỏi ước định của tâm trí. Từ phong cách kiểu đường hầm của cuộc sống của bạn, nó trở nên chùng lỏng ra. Bạn có thoáng nhìn nào đó, nhưng thoáng nhìn đó đi với cái giá rất lớn. Bây giờ bạn sẽ trở nên bị nghiện với ma tuý. Bất kì khi nào bạn cần thoáng nhìn này bạn sẽ phải đi tới ma tuý, và mỗi lúc bạn đi tới ma tuý, ngày càng nhiều lượng ma tuý sẽ được cần tới. Và bạn sẽ không trưởng thành chút nào, bạn sẽ không chín chắn lên chút nào. Chỉ ma tuý sẽ tăng trưởng về số lượng, và bạn sẽ vẫn còn như cũ: Đây là việc có được thoáng nhìn về điều thiêng liêng với giá rất lớn. Điều đó không xứng đáng với nó. Nó đang phá huỷ bản thân bạn.

Nhiều người đã thử điều đó, và nhiều người đã thành gần mất trí qua nó. Điều nguy hiểm là thử bất kì bạo hành nào lên sự tồn tại. Người ta phải trưởng thành một cách tự nhiên. Nhiều nhất, nó có thể giống như giấc mơ, nhưng nó không thể là thực tại. Người đã dùng LSD lâu vẫn còn là cùng người đó. Người đó có thể nói về không gian mới mà người đó đã đạt tới và người đó sẽ nói về 'kinh nghiệm vượt ra ngoài', nhưng bạn có thể thấy rằng người này vẫn còn như cũ. Người đó đã không thay đổi. Người đó đã không đạt tới bất kì duyên dáng nào. Nó có thể là sự ngược lại: người đó có thể đã mất mọi duyên dáng mà người đó đã có trước đây. Người đó đã không trở nên hạnh phúc và phúc lạc hơn. Vâng, dưới tác động của ma tuý người đó có thể cười, nhưng tiếng cười đó ốm yếu: nó không nảy sinh một cách tự nhiên, nó không nở hoa một cách tự nhiên. Và sau tác động của ma tuý người đó sẽ đờ đẫn, người đó sẽ có cảm giác buồn nản, và người đó sẽ tìm đi tìm lại, người đó sẽ tìm và kiếm mãi cùng thoáng nhìn đó. Bây giờ người đó sẽ trở nên bị thôi miên bởi kinh nghiệm về ma tuý. Nó là khả năng thấp nhất.

Đó là lí do tại sao lại có nhiều hấp dẫn đến thế trong rượu, trong ma tuý, bởi vì thế thì lo nghĩ bị quên lãng. Tình yêu của bạn là gì? Nó dường như là tiến trình sinh học có sẵn cho việc làm bản thân bạn nghiện ma tuý. Và nó là hoá chất; một số hoá chất của thân thể được tiết ra, cho nên sự cân bằng hoá chất bị thay đổi. Nó không khác gì lắm với thuốc phiện hay LSD, bởi vì điều cơ bản là thay đổi hoá chất trong thân thể.

Một đứa trẻ được sinh ra. Nó tới mà không có tâm trí nào dù là bất kì cái gì; nó đơn giản tồn tại. Sự tồn tại của nó là thuần khiết, không bị cản trở bởi bất kì ý nghĩ nào, không bị ngáng trở bởi bất kì mây nào. Nhìn vào trong mắt đứa trẻ mà xem. Chúng hồn nhiên thế, chúng trong suốt thế, trong như pha lê thế. Sự rõ ràng này tới từ đâu? Sự rõ ràng này tới từ vô ý nghĩ. Đứa trẻ còn chưa học cách nghĩ, cách tích luỹ các ý nghĩ. Nó nhìn, nhưng nó không thể phân loại được. Nếu nó nhìn cây nó không thể nói chúng là cây, nó không thể nói chúng là xanh, nó không thể nói chúng là đẹp. Nó thấy cây, nhưng không có phân lớp, không phân loại. Nó chưa có ngôn ngữ để bị che mờ. Nó đơn giản thấy. Mầu sắc có đó, nhưng nó không thể nói đó là mầu; mầu xanh có đó, nhưng nó không thể nói đó là mầu xanh. Mọi thứ đều rõ ràng thuần khiết, nhưng nó không thể dán nhãn vào đó. Do đó mới có hồn nhiên của đôi mắt.

Con người của hiểu biết lại đạt tới cùng đôi mắt đó. Người đó lại trở thành đứa trẻ, khi có liên quan tới sự sáng tỏ. Jesus là đúng khi ông ấy nói, "Trở nên giống trẻ nhỏ đi; chỉ thế thì ông mới có khả năng đi vào trong vương quốc Thượng đế của ta." Ông ấy không nói trở thành ngu ngơ như trẻ con; ông ấy không nói trở thành ngây thơ; ông ấy không nói học cáu kỉnh lần nữa; ông ấy không nói rằng đứa trẻ là giai đoạn cuối cùng. Không, ông ấy nói đơn giản một điều. Ông ấy không nói trở thành đứa trẻ; ông ấy nói trở thành giống đứa trẻ. Làm sao bạn có thể trở thành đứa trẻ lần nữa được? Nhưng bạn có thể trở thành giống đứa trẻ. Nếu bạn có thể bỏ suy nghĩ, nếu cái lốt suy nghĩ ngày bị bỏ đi và bạn trở thành trần trụi, lần nữa bạn sẽ có cùng sự sáng tỏ.

Điều đó thỉnh thoảng xảy ra qua ma tuý. Không phải là cách rất tốt để đạt tới nó đâu - rất nguy hiểm, rất tốn kém, và ảo tưởng thôi - nhưng nó xảy ra. Do đó mới có hấp dẫn của ma tuý trong nhiều thời đại. Ma tuý là không mới trên thế giới; ngay cả trong Vedas họ nói về soma rồi. Soma dường như là một trong những ma tuý mạnh nhất đã từng được con người khám phá ra. Nó phải là cái gì đó như LSD. Aldous Huxley đã nói rằng trong tương lai, khi ma tuý tối thượng sẽ được biết tới, chúng ta sẽ gọi nó là soma. Từ Vedas, cuốn sách cổ đại nhất trên thế giới, tới Timothy Leary, người bao giờ cũng bị hấp dẫn bởi ma tuý - rượu, cần sa, thuốc phiện. Sao có sự hấp dẫn này? Và mọi nhà đạo đức đều đã từng chống lại nó, và mọi người khắt khe đạo đức đã từng chống lại nó, và mọi chính phủ đã cố gắng để kiềm chế và kiểm soát, nhưng dường như nó ở bên ngoài bất kì chính phủ nào để kiểm soát nó. Nguyên nhân cho điều đó là gì? Nó cho cái gì đó... nó cho một thoáng nhìn vào trong tâm trí hồn nhiên của đứa trẻ lần nữa.

Qua tác động hoá chất, tâm trí trở nên chùng lỏng trong vài khoảnh khắc hay vài giờ. Dưới tác động của ma tuý suy nghĩ của bạn tuột đi. Bạn bắt đầu nhìn vào trong thực tại mà không suy nghĩ; lần nữa thế giới lại có mầu sắc, dường như nó dành cho đứa trẻ; lần nữa trong những viên đá cuội nhỏ bé bạn có thể thấy viên kim cương lớn nhất; cỏ thường có vẻ phi thường thế; hoa thường có vẻ cực kì đẹp thế; mặt người thường có vẻ thiêng liêng thế. Và điều đó nữa cũng chỉ là tạm thời. Qua ma tuý áp đặt tâm trí bạn đã tụt xuống. Bạn không có mặt nạ nào; bạn có thể nhìn vào mọi thứ với sự sáng tỏ. Đó là hấp dẫn của ma tuý trong nhiều thời đại.

Và chừng nào thiền còn chưa trở thành sẵn có cho hàng triệu người, ma tuý không thể bị ngăn cản.

Ma tuý là nguy hiểm vì chúng có thể phá huỷ cân bằng của thân thể bạn, chúng có thể phá huỷ tự nhiên của bạn, chúng có thể phá huỷ hệ thống hoá chất bên trong của bạn. Bạn có hệ thống hoá chất rất tinh tế. Những ma tuý mạnh đó có thể phá huỷ nhịp điệu của bạn. Và ngày càng nhiều ma tuý sẽ được cần tới và bạn sẽ trở nên bị nghiện - ngày càng ít điều sẽ là kinh nghiệm. Dần dần, tâm trí sẽ học cách đối phó với ma tuý, và thế thì, ngay cả dưới ma tuý, bạn sẽ không đạt tới trạng thái hồn nhiên. Thế thì bạn thậm chí sẽ cần ma tuý mạnh hơn.

Cho nên đây không phải là cách thức.

Tâm trí có thể bị gạt sang bên rất dễ dàng. Không cần lệ thuộc vào bất kì cái gì hoá chất, theo bất kì cái gì nhân tạo. Có khả năng tự nhiên để thoát ra khỏi tâm trí, bởi vì chúng ta được sinh ra không có tâm trí. Sâu bên dưới chúng ta vẫn là vô trí. Tâm trí chỉ là ở trên ngoại vi. Đó là lí do tại sao tôi nói nó chỉ là cái lốt, bộ quần áo mà bạn đang mặc. Bạn có thể tuột ra khỏi nó.

Và một khoảnh khắc của việc tuột ra khỏi nó sẽ làm lộ ra cho bạn một thế giới khác toàn bộ: thế giới của nguyên lí thứ nhất.

Cho nên tranh đấu thực trong tương lai sẽ là giữa thiền và ma tuý. Thực ra, điều đó bao giờ cũng là hoàn cảnh rồi: tranh đấu thực là giữa ma tuý và thiền, hoặc ma tuý hoặc thiền.


Cho nên không phải ngẫu nhiên mà khi bạn bắt đầu thiền dần dần sức kéo của ma tuý ngày càng trở nên ít đi. Nếu nó không trở nên ngày càng ít đi, thế thì biết rõ bạn chưa thiền đâu, bởi vì khi bạn biết cái cao hơn, cái thấp hơn tự động bị rơi rụng đi.

Nhưng một điều phải được hiểu. Ma tuý làm cái gì đó; chúng hoàn tác cái gì đó trong bạn. Chúng giúp bạn thoát ra khỏi tâm trí. Chúng cho bạn dũng cảm để nhìn vào trong thực tại mà không nghĩ. Trong một khoảnh khắc tấm màn tuột ra, và đột nhiên bạn nhận biết rằng thế giới có vẻ huy hoàng. Nó chưa bao giờ có điều đó trước đây. Bạn đã đi qua cùng con phố và bạn đã nhìn qua cùng hàng cây và vào cùng ngôi sao và cùng mọi người, và hôm nay bây giờ mọi thứ đột nhiên chói sáng thế và mọi người đẹp thế và mọi người đều bắt lửa với cuộc sống, với tình yêu. Thánh nhân - người đã đạt tới - sống trong trạng thái đó liên tục, không phải nỗ lực nào.

Bạn đã được sinh ra như một người vô trí. Để điều này chìm vào trong tim bạn sâu nhất có thể được đi bởi vì qua điều đó một cánh cửa mở ra. Nếu như bạn được sinh ra là một vô trí, thế thì tâm trí chỉ là một sản phẩm xã hội. Nó không là cái gì tự nhiên; nó được trau dồi. Nó đã từng được đặt cùng nhau lên trên đỉnh của bạn. Sâu bên dưới bạn vẫn tự do; bạn có thể thoát ra khỏi nó. Người ta không bao giờ thoát ra khỏi tự nhiên, nhưng người ta có thể thoát ra khỏi điều nhân tạo bất kì khoảng khắc nào người ta quyết định làm!

Thứ Hai, 29 tháng 2, 2016

Osho nói về Ma Túy, LSD và Chủ nghĩa vô Chính Phủ (p1)


Đạo là vô chính phủ, tự phát, vô nỗ lực. Đạo không biết gì tới kỉ luật. Mọi kỉ luật đều phi tự nhiên - chúng phải vậy. Tự nhiên không cần kỉ luật, tự nó là đủ cho chính nó. Cây và sông và con vật và sao trời - chúng không biết gì tới kỉ luật cả. Kỉ luật là do con người tạo ra, nhân tạo, và bởi vì kỉ luật mà con người trở nên bị chia chẻ. Phần này bắt đầu thao túng phần khác, thế rồi kẽ nứt được tạo ra. Xung đột này tạo ra lẫn lộn: mọi xung đột đều lẫn lộn. Bởi vì xung đột mà hợp nhất không thể xảy ra được: bạn không thể là một, bạn không thể được hợp nhất vào một, do đó mới có lẫn lộn. Và kết quả chung cuộc chỉ có thể là tinh thần phân liệt. Bạn cứ đánh nhau, đánh nhau và đánh nhau.

Đạo là tự phát, nó không phải là kỉ luật, do đó Đạo là tối thượng trong tôn giáo - không tôn giáo nào chạm tới được đỉnh cao đó. Khoảnh khắc tôn giáo bắt đầu trở thành kỉ luật, nó đã rơi xuống rất thấp.

Cuộc sống được liên nối rất sâu sắc: bất kì cái gì xảy ra ở đây sẽ có việc dội lại ở kia. Đạo nói: Đừng bao giờ bó buộc tự nhiên, bằng không tự nhiên sẽ ném mọi bó buộc trở lại lên bạn, và bạn sẽ bị tiêu diệt. Thuyết phục đi, yêu đi. Và, như Đạo nói đừng bó buộc tự nhiên bên ngoài, Đạo nói đừng bó buộc tự nhiên bên trong nữa.

Đạo không có kỉ luật. Nó không tin cậy vào tính cách, nó tin cậy vào bản thể, vào bản tính của bạn. Và không có nỗ lực, bởi vì mọi nỗ lực sẽ tạo ra rắc rối. Nỗ lực nghĩa là xung đột, nỗ lực nghĩa là áp đặt cái gì đó, nỗ lực nghĩa là bạn đang trong cuộc chiến với bản thân bạn. Đạo tin cậy vào vô nỗ lực.

Jesus nói với đệ tử của ông ấy: Nhìn những bông hoa loa kèn trên cánh đồng, chúng không làm việc cực nhọc, chúng không lao động. Chúng không lập kế hoạch cho ngày mai vậy mà chúng cực kì đẹp. Ngay cả Solomon cũng không đẹp thế khi ông ấy được trang điểm trong mọi bộ quần áo đẹp và kim cương và đồ trang sức. Cho dù thế ông ấy cũng không đẹp như những bông hoa loa kèn này trên cánh đồng. Cái gì là bí mật của hoa loa kèn trên cánh đồng? Chúng sống một cách tự nhiên, chúng nở hoa một cách tự nhiên: không có nỗ lực, 'chúng không làm việc cực nhọc'.

Là bình thường chính là thông điệp của Đạo, là bình thường tới mức bạn không có ý tưởng nào để là bất kì cái gì khác, được mãn nguyện thế, được hài lòng thế.... Ăn, uống, nói, nghe, đi, ngủ, ngồi trong ánh mặt trời hay dưới trăng. Nhìn cây: những điều nhỏ bé này trở thành siêu phàm khi bạn nhìn với con mắt mãn nguyện. Khi bạn hạnh phúc, mọi thứ trở nên cực kì hay, mọi thứ trở nên chói sáng. Điều đó tuỳ vào bạn.

___________________

Phật, Lão Tử là những người vô chính phủ vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.

Nhưng con người còn chưa đi tới điểm các chính phủ có thể bị giải tán. Những người vô chính phủ như Kropotkin đã chống lại chính phủ, luật pháp. Ông ấy muốn giải tán chúng. Tôi cũng là người vô chính phủ, nhưng theo cách hoàn toàn đối lập với Kropotkin.

Tôi muốn nâng tâm thức con người tới điểm mà chính phủ trở thành vô tích sự; toà án thành trống rỗng, không ai bị sát hại, không ai bị cưỡng hiếp, không ai bị tra tấn hay quấy rối. Bạn có thấy khác biệt không? Nhấn mạnh của Kropotkin là giải tán các chính phủ. Nhấn mạnh của tôi là nâng cao tâm thức của con người tới điểm các chính phủ trở thành vô dụng, theo cách riêng của họ; tới điểm toà án bắt đầu đóng cửa, cảnh sát bắt đầu biến mất bởi vì không có việc và các quan toà được bảo, "Đi tìm nghề khác đi." Tôi là người vô chính phủ từ chính chiều hướng khác. Trước hết để mọi người sẵn sàng, và chính phủ sẽ biến mất theo cách riêng của nó. Tôi không ủng hộ việc phá huỷ chính phủ; họ đang đáp ứng cho nhu cầu nào đó. Con người vẫn còn man rợ, xấu tới mức nếu con người không bị ngăn cản bởi bạo lực, toàn thể xã hội sẽ trong hỗn độn.

Tôi không ủng hộ hỗn độn. Tôi muốn xã hội con người trở thành một toàn thể hài hoà, một tâm xã bao la khắp thế giới: Mọi người thiền, mọi người không mặc cảm, mọi người với sự chân thành lớn lao, im lặng; mọi người hân hoan, nhảy múa, ca hát; mọi người không có ham muốn cạnh tranh với bất kì ai; mọi người đã vứt bỏ chính ý tưởng họ là đặc biệt và phải chứng minh điều đó bằng việc trở thành tổng thống Mĩ; mọi người không còn chịu đựng bất kì phức cảm thấp kém nào, cho nên không ai muốn là cao siêu, không ai ba hoa về vĩ đại của mình.

Các chính phủ sẽ bay hơi như giọt sương trong mặt trời sáng sớm. Nhưng điều đó là câu chuyện hoàn toàn khác, cách tiếp cận hoàn toàn khác. Cho tới khi khoảnh khắc đó tới, chính phủ vẫn được cần tới.

Đó là điều đơn giản. Nếu bạn ốm, thuốc được cần tới. Người vô chính phủ như Kropotkin muốn phá huỷ thuốc. Tôi muốn bạn mạnh khoẻ để cho bạn không cần thuốc. Một cách tự động bạn sẽ vứt chúng đi. Bạn sẽ làm gì với tất cả thuốc này? Chúng hoàn toàn vô dụng, thực tế, còn nguy hiểm; phần lớn thuốc đều là chất độc. Bạn cứ tích luỹ chúng với mục đích gì? Thấy khác biệt của nhấn mạnh này.

Tôi không chống lại thuốc; tôi chống lại ốm yếu của con người, điều làm cho thuốc thành cần thiết. Tôi muốn con người mạnh khoẻ hơn - điều là có thể với kĩ nghệ gen - con người không có khả năng trở nên ốm bởi vì chúng ta đã lập trình cho người đó từ chính khi sinh của người đó theo cách người đó không thể bị ốm, chúng ta đã làm cách bố trí trong thân thể người đó để tranh đấu chống lại bất kì ốm bệnh nào. Chắc chắn thuốc sẽ biến mất, dược khoa sẽ biến mất, bác sĩ sẽ biến mất, đại học dược sẽ đóng cửa. Nhưng không phải bởi vì tôi chống lại họ! Điều đó đơn giản sẽ là hệ quả của nhân loại lành mạnh.

Tôi muốn một thế giới, một ngôn ngữ, một tính tôn giáo, một nhân loại - và khi nhân loại thực sự trưởng thành trong tâm thức, thì một chính phủ.

Chính phủ không phải là cái gì đó để ba hoa. Điều đó là sỉ nhục. Sự tồn tại của nó nói với bạn rằng bạn vẫn còn man rợ, văn minh còn chưa xảy ra; bằng không sao bạn cần chính phủ để cai trị bạn?

Nếu mọi tội ác biến mất, nếu tất cả mọi sợ hãi mà người khác có thể bóc lột bạn, sát hại bạn, mà biến mất, bạn sẽ làm gì với toàn thể bộ máy quan liêu của chính phủ? Bạn không thể tiếp tục nó được, bởi vì nó là gánh nặng cho nền kinh tế của quốc gia, gánh nặng lớn, và nó cứ trở nên ngày một lớn hơn. Hệ thống cấp bậc có khuynh hướng trở nên ngày một lớn hơn bởi một lẽ đơn giản là mọi người đều không muốn làm việc, mọi người ghét công việc. Cho nên mọi người cần nhiều trợ giúp hơn; công việc cứ phình to ra.

Trong bất kì văn phòng chính phủ nào, bạn đều có thể thấy các tập hồ sơ chồng chất trên bàn. Chừng nào bạn còn chưa có khả năng hối lộ ai đó, hồ sơ của bạn có thể vẫn cứ ở đâu đó trong cái chồng khổng lồ; nó sẽ chẳng bao giờ lên tới đỉnh. Và các công chức tận hưởng nhiều hồ sơ ở đó; điều đó làm cho họ thành quan trọng, đặc biệt. Họ có quyền trên nhiều người thế; trong tâm trí họ, tất cả những hồ sơ này đều chứa quyền lực của họ với mọi người.

Tôi là người vô chính phủ thuộc phạm trù hoàn toàn khác với những người đã tồn tại trước đây trên trái đất. Tôi là một loại trong bản thân tôi, bởi vì cách tiếp cận của tôi là khác triệt để. Tôi không chống lại chính phủ, tôi chống lại nhu cầu về chính phủ. Tôi không chống toà án, tôi chống lại nhu cầu về toà án.

Một ngày nào đó, lúc nào đó, tôi thấy khả năng là con người sẽ có khả năng sống không có kiểm soát nào - tôn giáo hay chính trị - bởi vì người đó sẽ là kỉ luật lên chính mình.

Thứ Hai, 15 tháng 2, 2016

Niềm Ân Thưởng Vô Giá Nhất Của Cuộc Đời Là Trải Nghiệm Được Sự Giác Ngộ Tâm Linh

Đây là cuốn sách giá trị nhất bạn có thể dành tặng người mà bạn yêu, nó khơi gợi lòng đam mê bất tận với sách - ngay cả với những ai chưa từng đọc. (oshovoz@gmail.com)



Link tải sách (bản có hình)


Bản không có hình ảnh (nhẹ, để in): 

Tại Sao Những Kẻ Xấu Xa Nhất Lại Leo Cao Nhất?

Quyền lực dẫn đến tha hóa, quyền lực tuyệt đối dẫn đến tha hóa tuyệt đối - Lord Acton

Nền đạo đức truyền thống coi con người là mục đích, lấy nguyên tắc: Kỉ sở bất dục vật thi ư nhân (điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác) làm kim chỉ nam cho hành động thì đạo đức tập thể lại coi: Salus revolutiae suprema lex (Lợi ích của cách mạng là trên hết), con người chỉ còn là phương tiện, là một trong những nhân tố (nhân lực, tài lực, vật lực…) để đạt mục đích tối thượng của cách mạng (thế giới đại đồng hay là chiến thắng cuối cùng của dân tộc thượng đẳng…).
Khi con người trong các nước theo chế độ tập thể (những nước mệnh danh là xã hội chủ nghĩa, cộng sản, phát xít và quốc xã) không phải là mục đích mà chỉ là phương tiện cho những mục đích trừu tượng nào đó thì các nước đó nhất định phải trở thành miếng mồi béo bở cho những kẻ vô liêm xỉ nhất, xấu xa nhất. Chỉ có những kẻ như thế mới có thể thăng tiến, có thể leo lên các vị trí chóp bu mà thôi. Nói một cách hình tượng: Chúng ta đang ở trong một ngôi nhà đã bị mục nóc từ rất lâu rồi, Quỉ đã ở với người từ rất lâu rồi.
Có ba lí do vì sao cái nhóm có đông thành viên, với những quan điểm giống nhau, lại không được hình thành từ những người tử tế nhất mà thường là từ những phần tử xấu xa nhất của xã hội.
1. Thứ nhất, trình độ học vấn và tri thức càng cao thì thị hiếu và quan điểm càng phân hoá. Nếu chúng ta muốn tìm một sự thống nhất cao về quan điểm thì chúng ta phải hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức và tri thức của chúng ta xuống ngang hàng với những bản năng nguyên thuỷ. Điều đó không có nghĩa là đa số dân chúng có tiêu chuẩn đạo đức thấp; điều đó chỉ có nghĩa là cái nhóm gồm nhiều thành viên với những chuẩn mực giá trị giống nhau là những người có tiêu chuẩn đạo đức thấp.
2. Thứ hai, vì nhóm đó chưa đủ lớn để làm nghiêng cán cân sang phía lãnh tụ, ông ta sẽ phải tăng thêm số thành viên của mình bằng cách kết nạp thật nhiều người vào cùng tín điều với ông ta. Ông ta phải tìm được sự ủng hộ của những kẻ dễ bảo và cả tin, những kẻ không có niềm tin riêng mà sẵn sàng chấp nhận các hệ thống giá trị sẵn có miễn là được rót vào tai họ một cách liên tục. Chính những kẻ với các tư tưởng mù mờ và được hình thành một cách dở dang, những kẻ dễ dao động, những kẻ mà tình cảm và niềm đam mê sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào lại là thành phần đông nhất của các đảng toàn trị.
3. Thứ ba, để có thể đưa những người ủng hộ thành một tập thể cố kết, người lãnh đạo phải lợi dụng những nhược điểm của con người. Có vẻ như người ta dễ dàng đồng thuận về những vấn đề có tính tiêu cực như chí căm thù giặc, lòng ghen tức với những kẻ khá giả, hơn là về những nhiệm vụ có tính tích cực.
Link tải sách: Đường Về Nô Lệ - F. von Hayek
http://www.mediafire.com/view/bcfo5bqtt1fom2q/%C4%90%C6%B0%E1%BB%9Dng_V%E1%BB%81_N%C3%B4_L%E1%BB%87_-_F._von_HayeK.pdf

Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2016

Hikikomori - Kẻ "Rút Lui Khỏi Xã Hội"

Hikikomori có nghĩa là rút lui, bắt đầu từ Nhật Bản và đang lan rộng khắp thế giới, đặc biệt ở những nước phát triển, nơi mà giới trẻ phải chịu quá nhiều sức ép, đã tự cách ly với cuộc sống bên ngoài.

"Hikikomori - kẻ rút lui khỏi xã hội" hay còn được gọi là "thế hệ lạc lối", "những thanh niên vô hình" là cuộc khủng hoảng xã hội và sức khỏe đối với Nhật Bản - đây là hội chứng tâm lý nguy hiểm đang lan tràn khắp nước Nhật, người ta dự đoán có trên 1 triệu người Nhật Bản hiện nay đang mắc phải căn bệnh này, con số thực tế có thể cao hơn do các cá nhân thường sống khép kín nên rất khó phát hiện.
Hikikomori” là những người không tham gia vào các hoạt động xã hội, chủ yếu là lao động và học tập, đồng thời cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào khác ngoài những người thân trong gia đình. Từ hikikoromi có nguồn gốc từ Nhật Bản, dùng để chỉ những thanh niên sống cuộc sống ẩn dật, xa lánh đời sống xung quanh, họ chọn cách từ bỏ thế giới thực và không giao tiếp với bất kỳ ai. Triệu chứng của họ kéo dài trong nhiều tháng hoặc thậm chí hàng năm trời. “Một khi quẩn quanh với bốn bức tường, bạn đã đánh mất thực tại. Dù biết đang làm những việc thật bất thường nhưng họ không muốn thay đổi. Họ cảm thấy an toàn khi được ở đây”
Hikimori là một hiện tượng xã hội. Ban đầu, đối tượng tự cắt đứt mối quan hệ với bạn bè và trường học, sau đó thu hút sự quan tâm của gia đình, trước hết là người mẹ. Cuối cùng, trong giai đoạn thứ ba, hikimori chấm dứt quan hệ với gia đình và tập trung sự hung hãm vào chính mình. Trong căn phòng, hikimori không làm gì cả ngoại trừ việc lên Internet vào buổi tối và ngủ suốt ngày. Chìm ngập trong thế giới ảo tưởng của chính họ, hikimori hoàn toàn cách ly với cộng đồng. Hikimori dễ dàng ẩn mình vào "ổ kén" suốt nhiều năm ròng, mất dần mối quan hệ giữa những người láng giềng và giữa các thành viên trong gia đình. Trong trường hợp nổi giận, hikimori thường đổ cơn thịnh nộ lên đầu những người thân thiết nhất.
Đối tượng thường hay mắc phải căn bệnh này thường thuộc lứa tuổi thanh thiếu niên, thường là những người thông minh, có năng lực. Họ chủ yếu là những sinh viên mới ra trường, nhưng lại chỉ giam mình trong phòng đọc truyện, xem phim và lướt web liên tục nhiều năm trời.
Đây là căn bệnh thường gặp ở các gia đình trung lưu chứ không phải những gia đình có hoàn cảnh sống nghèo khó. Các gia đình trung lưu tiềm ẩn nguy cơ cao xuất hiện hội chứng này. Nguyên nhân khiến nhiều người mắc căn bệnh như vậy là bởi cha mẹ thường có thói quen bảo vệ con cái thái quá chứ không để con được độc lập như các cha mẹ phương Tây, việc quá bao bọc này sẽ làm họ cảm thấy rất khó khăn để có thể tự lập, đồng thời con cái của họ cũng chịu nhiều sức ép từ trường học, bị ảnh hưởng bởi truyền hình, Internet, trò chơi...
Không chỉ vậy, khi trưởng thành những người đàn ông nói chung còn thường xuyên phải chịu những áp lực không nhỏ như việc phải đạt được thành công, được vào học ở những trường tốt, kiếm được công việc tốt ...vv... Một trong các nguyên nhân khiến căn bệnh “hikikomori” trở nên phổ biến là bởi họ thường phải mang trên vai vô số gánh nặng và áp lực, dẫn đến stress. Loay hoay trong áp lực thể hiện mình tại trường lớp hay sự nghiệp, họ chọn cách rời xa thế giới thực để đối phó với thất bại của mình. Họ hành động như vậy vì không còn đủ sức đối phó với áp lực phải thành công để làm rạng danh gia đình và cả xã hội.
Hầu hết Hikikomori “ẩn cư” trong 6 tháng đến 1 năm, nhưng một số trường hợp có thể lên tới 15 năm hoặc hơn nữa. Điều đáng lo ngại hầu hết họ đều còn trẻ - thời điểm lẽ ra đang có những đóng góp nhiều nhất cho xã hội. Độ tuổi trung bình khi họ bắt đầu biểu lộ hiện tượng rút lui là 15. Có những trường hợp mắc “hikikomori” rất nghiêm trọng, đó là một người đàn ông 50 tuổi và đã xa lánh xã hội trong hơn 30 năm qua. Theo ước tính có tới 80% Hikikomori là nam, một số thậm chí mới 13-14 tuổi.
Những nước Á Đông thường có hệ thống giáo dục tạo ra sức ép rất lớn cho giới trẻ. Kết quả là có không ít người tìm cách xa rời bạn bè, bố mẹ và tìm đến thế giới ảo Internet, trò chơi máy tính, thậm chí còn có những hành động vi phạm pháp luật, tự tử. Đó là lý do vì sao các nước Á Đông lại có nhiều bệnh nhân Hikikomori so với phương Tây. Tại các nước phương Tây, các vấn đề của xã hội thời hậu công nghiệp cũng tạo cho nhiều người, nhất là giới trẻ những thói quen, thậm chí là căn bệnh tương tự như Hikikomori. Một số bạn trẻ ở phương Tây thậm chí bị kích động, gây ra những vụ thảm sát ở trường học như ở Đức hay ở Mỹ gần đây.
Có tới cả triệu thanh niên cho là đang sống khép kín tại căn phòng của họ, một số người "trốn" trong đó lâu tới cả thập kỷ. Câu hỏi đặt ra là vì sao lại người ta lại sống như vậy? Có phải là do "Sự tức giận với xã hội và cha mẹ, nỗi buồn vì lâm vào tình cảnh này, nỗi sợ về điều gì có thể xảy ra trong tương lai, sự ghen tị với những người đang sống cuộc sống bình thường"?
Các nghiên cứu nói rằng yếu tố tác động ban đầu có thể rất đơn giản như học kém, thất tình... Nhưng theo thời gian, các áp lực khác trong xã hội đã khiến những người đó không thể rời khỏi phòng ngủ của mình. Hikikomori càng rút lui khỏi đời sống xã hội trong thời gian dài, họ càng nhận rõ về sự thất bại của mình. Họ mất hết sự tự tin từng có và việc rời khỏi nhà trở thành cơn ác mộng.
Các bậc phụ huynh cũng biết rằng vị thế của họ trong xã hội cũng sẽ bị ảnh hưởng nếu chuyện lộ ra, nên thường chờ đợi con bình thường trở lại trong hàng tháng trời, trước khi tìm kiếm sự giúp đỡ.
Áp lực thứ hai là - sự lệ thuộc. Đây cũng là yếu tố đặc biệt trong mối quan hệ gia đình ở các nước Á Đông. Con gái thường ở lại với cha mẹ cho tới khi kết hôn. Con trai có thể sẽ chẳng bao giờ dọn ra ngoài sống. Bệnh nhân Hikikomori thường sống cùng gia đình và không cần lo lắng gì về mặt tài chính. Có trường hợp cha mẹ còn mang cơm đến tận cửa phòng cho con và tự nhủ tình trạng này sẽ chấm dứt sau vài ngày.
Mặt khác, truyền thống, tâm lý của những người ở xã hội cũ là có xu hướng theo nhóm và họ không muốn bị tách ra khỏi nhóm. Nhưng lớp trẻ đang ngày càng quan tâm tới nhu cầu cá nhân và thích được chú ý hơn. Họ là những thế hệ đang ở giai đoạn chuyển tiếp.
Thứ ba là, trước đây, khi các sinh viên có điểm tốt thường vào đại học và sau khi ra trường được làm một công việc tốt trọn đời. Hệ thống đó đã đổ vỡ và nay một thế hệ trẻ sau khi ra trường phải làm các công việc ngắn hạn, bán thời gian khi kinh tế đi xuống.
Lẽ ra họ phải được cảm thông, nhưng thực tế họ bị kỳ thị. Những người hay thay đổi việc làm, những người thất nghiệp, bị xem là những kẻ ăn bám xã hội. Thế hệ già, những người đã đi học và có sự nghiệp ổn định trong những thập niên trước, hoàn toàn không thể hiểu được lớp trẻ. Số đông những người trẻ này cảm thấy cuộc đời trở nên vô nghĩa. Họ tự rút lui và biến mất giống như một hikimori thực thụ.
Internet, Máy vi tính, Play Station và đầu DVD, phim ảnh, trò chơi điện tử ...vv... chính là đồng tác giả tạo ra lối sống của hikikomori. Con người có thể liên hệ với thế giới bên ngoài và đặt đồ ăn qua mạng. Ai còn cần thế giới bên ngoài?
Triệu trứng của mỗi bệnh nhân rất khác nhau. Một số người ngoài việc sống ẩn dật còn rất hay tức giận vô cớ, những người khác thể hiện sự ám ảnh, hoang tưởng và trầm cảm...vv...Hầu hết những người này ngừng liên lạc với bạn bè và dần dần là cả cha mẹ anh chị em. Trong trường hợp sống chung để tránh gặp mọi người, họ thường ngủ vào ban ngày và thức trắng vào ban đêm. Phần lớn họ bị dày vò trong tâm trí, muốn ra ngoài với thế giới và kết bạn, nhưng lại không thể làm vậy.
Các hoạt động trong ngày của các "Hikikomori" chỉ là thức dậy, ăn uống, lướt net rồi đi ngủ, tất cả sinh hoạt thường nhật của họ chỉ gói gọn trong không gian cá nhân của họ. Hikikomori có thể coi là một "vết thương" cho nền kinh tế, khi chất xám của các thanh niên ưu tú này chỉ quanh quẩn trong 4 bức tường và màn hình máy tính. "Đa số bệnh nhân đối diện hội chứng này sau khi tốt nghiệp đại học nên hậu quả lên nền kinh tế là hết sức kinh khủng. Nhiều bệnh nhân là sinh viên các trường đại học danh tiếng. Hikikomori là bi kịch cuộc đời họ"
Đây là một hiện tượng rất đáng lo ngại, trong tương lai hội chứng này có thể phá vỡ sự cân bằng của xã hội trong mọi lĩnh vực. Nó giống như một thứ thuốc gây nghiện, những người mắc phải hội chứng này thường ảo tưởng về cuộc đời, nhất là về tình yêu trai gái, sự nghiệp; nếu còn đang ngồi trên ghế nhà trường, thì chẳng bao lâu nạn nhân cũng sẽ bỏ học, xa lánh mọi người thân trong gia đình, suốt ngày chúi mũi vào màn hình máy tính, laptop, màn hình điện thoại di động để chạy theo cái gọi là "những ảo ảnh khó cưỡng".
Chính vì suốt ngày tự nhốt mình trong phòng ngủ với nhiều ảo ảnh về cuộc đời, người yêu và bạn bè trước đây của họ cũng đã xa rời con người mà họ cho là kỳ quái này. "Họ dần sợ phải ra ngoài gặp gỡ mọi người. Cuối cùng thì chẳng thể ra khỏi nhà nữa". Họ nuôi dưỡng những ảo ảnh không có trong đời sống hằng ngày, sống với nó, trở nên mụ người ra, mặt mũi tái nhợt, thiếu ngủ, thường hay cáu gắt mỗi khi có người thân trong gia đình hỏi đến.
_______________________________________
Góc nhìn khác về Hikikoromi
Nhật Bản rất nổi tiếng với hikikomori - nói thẳng ra cho dễ hiểu là lối sống tự kỷ, mặc dù nhiều người thương hại những người hikikomori nhưng cũng theo nhiều người, thì lối sống kiểu hikikomori rất thoải mái và hấp dẫn, chính vì thế nó từng lây lan như một dịch bệnh?
Các nghiên cứu chỉ ra rằng, hàng loạt cá nhân xuất chúng trong khoa học, chính trị và nghệ thuật đạt được thành công vì họ mắc chứng tự kỷ ở mức độ nào đó. Thiên tài vật lý Isaac Newton, Albert Einstein, nhà soạn nhạc Beethoven, họa sĩ, kiến trúc sư nổi tiếng Michelangelo, nhà văn George Orwell, thiên tài âm nhạc Mozart, nhà văn Hans Christian Andersen, danh họa Vincent van Gogh .. .vv... là những tài năng có một số biểu hiện của bệnh tự kỷ.
Giáo sư Fitzgerald cho rằng: “Những gene gây nên bệnh tự kỷ cũng chính là những gene làm nên thiên tài. Chúng ta chưa xác định được những gene đó, nhưng rõ ràng phải có nhiều gene mới tạo nên một tác động nhỏ”. Nhưng chúng ta không nên nghĩ tất cả người tự kỷ đều có khả năng trở thành thiên tài, bởi mỗi cá nhân đều có những tính cách và đặc điểm riêng.
Thật ra, hikikoromi liệu có phải là một “căn bệnh”, hay chỉ là một "lối sống". Nhưng chắc chắn một điều, hikikomori không dành cho người nghèo. Vì lối sống này là bạn ở lì trong phòng, sử dụng Internet để xem phim, chơi game, hay tham gia mạng xã hội …Bạn muốn sống tốt lối sống này thì bạn phải là công tử con nhà giàu hoặc bạn phải thông minh. Nếu bạn sống lối sống này và có tư chất bạn sẽ rất dễ phát triển trí não vì bạn có không gian riêng. Nếu bạn sinh ra trong nhà nghèo thì mọi người sẽ khắc nghiệt và thóa mạ bạn cả ngày và ai sẽ cho bạn sống hikikomori? Rồi bạn sẽ phải lăn lộn tìm việc sớm thôi, lấy đâu ra không gian và thời gian thực hành lối sống này đây?
Có nhiều lý do để mọi người bắt đầu hikikomori, chủ yếu là chán ngán trường học, bị bắt nạt, nhưng đa phần là những người trốn chạy xã hội, tức là những người yếu hay kẻ thua cuộc. 
Nhưng người ta tự hỏi lối sống như thế không phải tuyệt vời sao? Không phải làm gì bạn không thích, không cần quan hệ xã hội, không bị rác tai bởi bọn đạo đức giả.
Tất nhiên, nếu bạn không thành thiên tài hay học cái gì cho ra hồn, thì sau này gia đình bạn chết đi bạn sẽ khổ. Nếu bạn đơn thuần trốn chạy xã hội vì thích ứng kém thì nó sẽ là một vấn đề cực lớn. 
Ở Nhật, Mỹ hay các nước phát triển, thanh niên sống Hikikoromi rất nhiều. Và có lẽ vì thế, ở những nước này số thiên tài là vô cùng nhiều, đa phần đều ngấm ngầm thay đổi thế giới. Bill Gates cũng là một thành viên Hikikomori khi ông ấy chán ngán trường học để tập trung vào việc lập trình.
Bitcoin cũng có thể là do một Hikikomori làm ra?!
Hikikomori có nhiều mức độ. Cực đoan nhất là không ra ngoài và có người phục vụ tận phòng. Còn mức độ nhẹ hơn thì bạn vẫn ra ngoài mua đồ cần thiết. Và hikikomori thường chỉ phát triển mạnh được ở các nước giàu, vì bạn chỉ cần tiền là mua được đồ rất tiện lợi, có thể trả hóa đơn một cách đơn giản. Cả tháng bạn không cần mở miệng và không ai làm phiền bạn. Ngoài ra, Internet tốc độ cao và các sản phẩm nghe nhìn tràn ngập thị trường là những công cụ hỗ trợ đắc lực cho lối sống hikikomori.
Cần nhớ là, những người chưa từng sống kiểu hikikomori đa phần đều có trí não khá kém, khả năng giải quyết vấn đề và tư duy kém. Vì để phát triển trí não bạn cần không gian riêng không bị làm phiền. Thiên tài đa phần đều có thời gian hikikomori, nếu không nói là CẢ ĐỜI.
Hikikomori đa phần là nam giới, trẻ tuổi. Tới một lúc nào đó họ sẽ thoát ra khỏi “vỏ kén hikikomori” và ra ngoài, nhưng một phần nhỏ sẽ sống thế mãi, cho tới lúc không thể nữa (hết tiền hay tuyệt vọng dẫn đến cái chết). Và hikikomori thường xuất hiện trong gia đình cha mẹ có học vấn cao và tài chính dồi dào. Đó là một sự thật hiển nhiên!
_________________________
Cái nhìn của tôi là như thế này. Hikikomori sẽ là 1 căn bệnh nếu bạn bị rơi (mắc) vào nó khi chìm đắm trong các thú vui như một trò tiêu khiển để trốn chạy cuộc đời. Còn khi bạn có đủ khả năng tài chính, và bạn chọn hikikomori để học tập, nghiên cứu hay đơn giản làm những công việc mà bạn yêu, thì đó sẽ là sự lựa chọn của bạn, nó sẽ là lối sống, chỉ có điều bạn sẽ rơi xuống thấp hay vượt lên trên nó. Bởi tâm trí con người là luôn di chuyển hướng tới các cực đoan, và khi bạn thoát khỏi trò chơi này của tâm trí mình, rất có thể bạn đã là một người chứng ngộ.

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

Nền Giáo Dục Của Chúng Ta

Nếu giáo dục không có khả năng dạy bạn về cả sự sống và cái chết, nó không thể là giáo dục hoàn hảo. Nếu giáo dục không làm cho con người trở thành đàng hoàng, tự trọng, không thấp kém hay cao hơn bất cứ ai, nó không phải là giáo dục.
Và giáo dục thực sẽ phải mang ra ngoài cái ẩn dấu bên trong bạn – cái mà Thượng đế đã đặt vào trong bạn như một kho báu – để khám phá nó, để biểu lộ nó, để làm cho bạn tỏa sáng trong bóng tối. (Osho)

Giáo dục là một cây cầu giữa khả năng và thực tế. Giáo dục là để giúp bạn trở thành điều đó cái mà bạn chỉ ở trong một dạng hạt mầm. Và cái điều đang được làm trong các trường học bình thường và các cao đẳng và các đại học không là giáo dục. Nó chỉ chuẩn bị cho bạn có một công việc tốt, một việc kiếm sống tốt; nó không là giáo dục thực. Nó không cho bạn cuộc sống. Có lẽ nó có thể cho bạn một mức sống tốt hơn, nhưng mức sống tốt hơn không phải là tiêu mức tốt hơn của cuộc sống; chúng là không đồng nghĩa.

Cái gọi là giáo dục này diễn ra trên thế giới chuẩn bị cho bạn chỉ để kiếm bánh mỳ. Và Jesus nói: “Con người không thể sống bằng mỗi bánh mỳ.” Và đó là điều các đại học của bạn đã và đang làm – họ chuẩn bị cho bạn kiếm bánh mỳ theo một cách thức tốt hơn, theo một cách thức dễ dàng hơn, theo một cách thức thoải mái hơn, với ít nỗ lực hơn, với ít sự gian khổ hơn. Nhưng tất cả điều đó họ làm là để chuẩn bị cho bạn kiếm bánh mỳ và bơ của bạn. Đó là một loại giáo dục rất, rất nguyên thủy: nó không chuẩn bị bạn cho cuộc sống.

Nền giáo dục này đã thịnh hành trong quá khứ là rất không đầy đủ, không hoàn thiện, hời hợt. Nó chỉ tạo ra những người có thể kiếm sống, nhưng nó không mang lại bất cứ cái nhìn sâu sắc vào chính bản thân cuộc sống.

Giáo dục là để cho bạn sự giàu có bên trong. Nó không chỉ làm cho bạn có hiểu biết hơn; đó là một ý tưởng về giáo dục nguyên thủy. Nó là nguyên thủy bởi vì nó được bắt rễ từ nỗi sợ, được bắt rễ trong cái mà “Nếu tôi không được giáo dục tốt, tôi sẽ không có khả năng sống sót.” Nó là nguyên thủy bởi vì sâu xuống dưới nó là rất bạo lực: nó dạy bạn cạnh tranh, nó làm cho bạn tham vọng. Nó không là gì mà là việc chuẩn bị cho một kẻ giết người, thế giới cạnh tranh nơi mọi người đều là kẻ thù của mọi người khác.

Nền giáo dục thực sự sẽ không dạy bạn cạnh tranh; nó sẽ dạy bạn hợp tác. Nó sẽ không dạy bạn tranh đấu và đi tới thứ nhất. Nó sẽ dạy bạn sáng tạo, đáng yêu, phúc lạc, không có bất kì so sánh nào với người khác. Nó sẽ không dạy bạn rằng bạn chỉ có thể hạnh phúc khi bạn là người thứ nhất. Điều đó cực kì vô nghĩa. Bạn không thể hạnh phúc chỉ bởi là người thứ nhất. Và trong cố gắng là người thứ nhất bạn trải qua khổ tới mức đến lúc bạn trở thành quen với khổ trước khi bạn là người thứ nhất.

Đến lúc bạn trở thành tổng thống hay thủ tướng của đất nước, bạn đã trải qua khổ nhiều tới mức bây giờ khổ là bản tính thứ hai của bạn. Căng thẳng đã trở thành thâm căn cố đế; lo âu đã trở thành cách sống của bạn. Bạn không biết cách nào khác; đây chính là phong cách sống của bạn. Cho nên cho dù bạn đã trở thành người thứ nhất, bạn vẫn còn thận trọng, lo âu, sợ sệt. Nó không thay đổi phẩm chất bên trong của bạn chút nào.

Nền giáo dục thực sự sẽ không dạy bạn là người thứ nhất. Nó sẽ bảo bạn tận hưởng bất kì cái gì bạn đang làm, không vì kết quả, mà vì bản thân hành động. Cũng giống như hoạ sĩ hay vũ công hay nhạc sĩ...

Bạn có thể vẽ theo hai cách. Bạn có thể vẽ để ganh đua với hoạ sĩ khác; bạn muốn là hoạ sĩ vĩ đại nhất trên thế giới, bạn muốn là một Picasso hay một Van Gogh. Thế thì tranh của bạn sẽ là loại hai, bởi vì tâm trí bạn không quan tâm tới bản thân việc vẽ; nó quan tâm tới việc là người thứ nhất, hoạ sĩ vĩ đại nhất trên thế giới. Bạn sẽ không đi sâu vào nghệ thuật vẽ. Bạn không tận hưởng nó, bạn chỉ dùng nó như bậc đá để bước lên. Bạn đang trong trò chơi bản ngã.

Nhưng nếu bạn quá bận tâm tới kết quả, kết quả tối thượng - rằng bạn phải trở nên nổi tiếng, rằng bạn phải đoạt giải thưởng Nobel, rằng bạn phải là hoạ sĩ thứ nhất trên thế giới, rằng bạn phải đánh bại mọi hoạ sĩ khác cho tới giờ - thế thì mối quan tâm của bạn không ở trong việc vẽ; việc vẽ là phụ. Và tất nhiên, với mối quan tâm phụ vào việc vẽ bạn không thể vẽ được cái gì độc đáo; nó sẽ tầm thường.

Bản ngã không thể đem được cái gì phi thường vào thế giới này; cái phi thường tới chỉ qua vô ngã. Và đấy là trường hợp xảy ra cho mọi người.

Với bất kỳ hình thức của cạnh tranh nào đều có bạo lực sâu ở bên dưới, và nó tạo ra những người không biết yêu thương. Toàn bộ nỗ lực là để trở thành người thành đạt - có tên tuổi, nổi tiếng, và tất cả các loại tham vọng. Rõ ràng là họ phải đấu tranh và giành giật cho chính họ. Điều đó phá hủy niềm vui và sự thân thiện của họ. Có vẻ như tất cả mọi người đều đang chiến đấu chống lại cả thế giới.

Chính vì vậy thế giới đã trở thành một nhà thương điên. Tình yêu không thể xảy ra. Làm sao tình yêu có thể xảy ra trong một thế giới bạo lực, tham vọng, cạnh tranh như vậy nơi mọi người ngồi trên cổ của nhau? “Nếu tôi không được giáo dục tốt, được bảo vệ tốt, có hiểu biết cao, tôi có thể không có khả năng sống sót trong sự vật lộn với cuộc sống.” Nó mang đến cuộc sống chỉ như một cuộc vật lộn.

Cái nhìn của tôi về giáo dục là cuộc sống không nên được xem như một cuộc vật lộn cho sự sống còn; cuộc sống nên được xem như một sự mở hội. Cuộc sống không nên chỉ là sự cạnh tranh, cuộc sống cũng nên là sự vui mừng. Ca hát và nhảy múa và thơ ca và âm nhạc và hội họa, và tất cả những thứ đó là sẵn có trong thế giới – giáo dục nên chuẩn bị cho bạn để rơi vào trong giai điệu với nó – với cây cối, với chim muông, với bầu trời, với mặt trời và mặt trăng.

Và giáo dục nên chuẩn bị cho bạn để là bản thân bạn. Ngay bây giờ nó chuẩn bị cho bạn để là một kẻ bắt chước; nó dạy ban làm thế nào để như những người khác. Đây là vô giáo dục. Giáo dục đúng sẽ dạy bạn làm sao để là bản thân bạn, đích thực bản thân bạn. Bạn là duy nhất. Không có ai như bạn, đã từng như vậy, sẽ không bao giờ như vậy. Đây là một sự tôn trọng vô cùng điều mà Thượng đế đã trao cho bạn. Đây là sự vinh dự của bạn, rằng bạn là duy nhất. Đừng trở thành kẻ bắt chước, đừng trở thành những bản sao giấy than.
Nhưng đó là điều mà cái được gọi là giáo dục của bạn cứ làm: nó làm ra những bản sao giấy than; nó phá hủy bộ mặt nguyên thủy của bạn. Từ “education-giáo dục” có hai nghĩa, cả hai đều đẹp.

Một nghĩa được biết rất rõ ràng, mặc dù không có kinh nghiệm chút nào, đó là: để kéo cái gì đó từ bạn ra. “Education-giáo dục” ngụ ý: để kéo ra ngoài cái mà ở bên trong bạn, để làm cho khả năng của bạn thành thực tế, như bạn kéo nước từ giếng lên.

Nhưng điều này không phải là đang không được kinh nghiệm. Mà ngược lại, nhiều thứ đang được rót vào bên trong bạn, không được kéo ra khỏi bạn. Địa lý và lịch sử và toán học, họ cứ rót chúng vào trong bạn. Bạn trở thành con vẹt. Bạn đã được xem như chiếc máy tính; chỉ như họ nạp dữ liệu vào máy tính, họ nạp vào bạn. Các cơ quan giáo dục của bạn là những nơi mà ở đó nhiều thứ được nhồi vào trong đầu bạn.

Giáo dục thực sẽ phải mang ra ngoài cái ẩn dấu bên trong bạn – cái mà Thượng đế đã đặt vào trong bạn như một kho báu – để khám phá nó, để biểu lộ nó, để làm cho bạn tỏa sáng.
Và một nghĩa khác của từ này, nó thậm chí sâu xa hơn: “education-giáo dục” đến từ từ “educare”; nó ngụ ý dẫn bạn từ bóng tối ra ánh sáng. Một nghĩa cực kỳ quan trọng: để dẫn dắt bạn từ bóng tối ra ánh sáng.


Giáo dục cho đến nay luôn hướng tới mục tiêu: những gì bạn đang học tập là không quan trọng, điều quan trọng là kỳ thi sẽ đến một năm hoặc hai năm sau đó. Nó làm cho tương lai trở nên quan trọng - quan trọng hơn hiện tại. Nó hy sinh hiện tại cho tương lai. Và điều đó trở thành phong cách sống của bạn, bạn luôn luôn hy sinh khoảnh khắc hịên tại cho một cái gì đó không có bây giờ. Nó tạo ra một sự trống rỗng khổng lồ trong cuộc sống.